10 rắc rối khi là người hướng ngoại nội tâm

10 rắc rối khi là người hướng ngoại nội tâm

(Nếu cậu đang thắc mắc mình có phải người mang tính cách hướng ngoại nội tâm không thì hãy thử tìm hiểu qua bài viết trước đó của tớ về các dấu hiệu nhận biết loại tính cách này nhé.)

Hướng ngoại nội tâm là một khái niệm thú vị đã giúp tớ giải đáp gần như mọi thắc mắc về tính cách thật sự của bản thân. Người hướng ngoại nội tâm luôn phải đánh vật giữa ranh giới của sự hướng ngoại và hướng nội nên đôi lúc rất khó để quyết định vấn đề, ngay cả những thứ đơn giản nhất. Dưới đây là 10 rắc rối điển hình mà tớ thường xuyên gặp phải khi là người mang tính cách hướng ngoại nội tâm.

1. Tớ không thể chọn giữa việc đi chơi hay ở nhà

Đăng ký rất nhiều sự kiện, lên hàng tá kế hoạch gặp gỡ, nhưng đến khi thật sự phải đi thì tớ lại cảm thấy ân hận và chỉ muốn ở nhà thôi. Cảm hứng của tớ thất thường chẳng biết đằng nào mà lần nên rất khó để biết trước được tớ có thực sự muốn ra ngoài hay không.

2. Ở cạnh nhiều người quá lâu khiến tớ mệt mỏi.

Và khả năng cao sẽ ở lì một mình những ngày sau đó. Tớ rất thích giao lưu, gặp gỡ mọi người, thế nhưng năng lượng của tớ cho việc đó lại có hạn và sẽ nhanh chóng bị rút cạn nếu không biết điểm dừng. Cuối cùng, tớ luôn cần chui về chiếc ổ an toàn của mình để nạp lại năng lượng đã tiêu tốn đó, trước khi đến với những buổi tụ tập tiếp theo.

3. Bạn bè nghĩ tớ quá điên, người ngoài nghĩ tớ quá rụt rè

Để rồi tất cả đều thấy khó tin khi chứng kiến mặt tính cách trái ngược còn lại của tớ. Tại sao lại không thể là cả hai nhỉ? Khi ở bên cạnh lũ bạn thân, tớ có thể cư xử thật là khùng điên mà chẳng cần quan tâm đến bất cứ ai khác và cũng chẳng sợ xấu hổ. Còn khi gặp người lạ thì ngược lại, tớ im lặng và quan sát nhiều hơn vì đơn giản tớ không cảm thấy muốn nói nhiều lắm.

4. Sự tự tin của tớ lên xuống cực thất thường

Có những lúc tớ cảm thấy tràn đầy tự tin và chỉ một giây sau tớ lại cực kỳ tự ti về bản thân. Tớ luôn muốn thể hiện khả năng của mình, biết rằng mình hoàn toàn có thể làm tốt được việc này việc kia, nhưng khi bắt đầu có quá nhiều sự chú ý từ người khác thì tớ lại trở nên lo lắng thấy rõ.

5. Tớ rất sợ những lời mời ngẫu hứng

Việc ai đó đột nhiên rủ tớ đi ăn, đi chơi không báo trước sẽ khiến tớ khá…hốt hoảng vì không thể quyết định ngay được. Tớ luôn cần thời gian để chuẩn bị tinh thần, cũng như theo dõi tâm trạng của mình để xem bản thân có sẵn sàng ra ngoài không.

6. Khi đến chỗ đông người, tớ luôn chắc chắn sẽ có một đứa bạn đi cùng.

Và nếu nó có việc đột xuất rồi bỏ bom tớ thì tớ cũng sẽ ngồi nhà luôn không cần suy nghĩ. Khi ở giữa một đám đông không quen biết ai, việc có một đứa bạn bên cạnh mình đã đủ để tạo ra sự khác biệt rất lớn rồi. Kiểu “us against the world” ý, tớ có thể tự do giao lưu, trò chuyện với mọi người nếu thấy hứng thú hoặc ngồi im một chỗ với nhau nếu như vậy thoải mái.

7. Tớ dễ bắt chuyện với nhiều người nhưng khó để thân

Phần tính cách hướng ngoại khiến tớ dễ dàng kết nối với hầu như tất cả những người tớ gặp, nhưng phần hướng nội luôn đảm bảo tớ phải thận trọng nếu muốn trở nên cởi mở hơn. Có rất ít những người mà tớ cảm thấy có thể thân và thật sự tin tưởng, và có những mối quan hệ chỉ nên là quan hệ xã giao thôi.

8. Tớ nói rất nhiều hoặc là không nói gì

Tớ thích những cuộc nói chuyện sâu sắc, gần gũi, thường là giữa hai người bạn với nhau. Cảm thấy có thể nói rất nhiều thứ không bao giờ hết vì tớ thích lắng nghe người khác cũng như thích có người khác lắng nghe mình. Tuy nhiên khi đến chỗ đông người ngồi tụ tập chém gió những chuyện không đầu không cuối thì tớ không giỏi lắm, cứ phải nghĩ trước trong đầu xem nên nói gì và cuối cùng là thà im lặng còn hơn.

9. Tớ quá hướng ngoại với những người hướng nội và quá hướng nội với những người hướng ngoại

Ví dụ nào dễ hiểu nhất nhỉ? Là nhiều khi tớ muốn túm lũ bạn đi bar tiệc tùng banh nóc nhưng chúng nó cứ ngại và không thích ồn ào. Đến lúc gặp được dân quẩy thứ thiệt rồi thì tay chân tớ lại trở nên lúng túng. Thế nên việc đi đâu, rủ ai cho phù hợp cũng là một vấn đề khiến tớ luôn phải đau đầu.

10. Tớ thấy khó hiểu với chính mình

Tớ là kiểu người mà ngồi trong nhà nhiều sẽ thấy bí bách không chịu được, để rồi ở giữa một bữa tiệc vui vẻ thì lại chỉ muốn mau chóng về nhà để chui vào cái ổ của riêng mình.

Tớ thích được mọi người công nhận thành quả nhưng lại cảm thấy nặng nề khi có quá nhiều người nói đến việc đó.

Tớ luôn tỏ ra vui vẻ nhưng thực ra đầu không bao giờ ngừng nghĩ. Tớ thích ngồi xuống nói chuyện thật lâu với một người bạn. Tớ thích sâu sắc chứ không thích hời hợt. Bạn bè tớ có rất nhiều kiểu, nói về tớ bằng những nhận xét khác nhau và đôi khi khiến tớ rất bất ngờ. Tớ vẫn nhớ có lần một cậu bạn này bảo nhìn tớ “non nớt” quá, kiểu hồn nhiên vô tư chẳng suy nghĩ gì nhiều về sự đời. Khi đó tớ cảm thấy khá khó chịu vì rõ ràng mình có như thế đâu? Mãi sau này, có thêm trải nghiệm, biết nhiều hơn về bản thân, rồi biết đến khái niệm hướng ngoại nội tâm thì tớ mới phần nào hiểu được những lời nhận xét như vậy, bởi trước đó chính mình cũng chẳng thể tưởng tượng rằng có thể tồn tại hai phần tích cách trái ngược trong cùng một con người. À, và còn học thêm được là đừng nên vội đánh giá ai qua cảm nhận ban đầu, vì khả năng cao là nó sẽ sai.


Những rắc rối kể trên đã phần nào nói lên trải nghiệm của tớ khi là một người mang tính cách hướng ngoại nội tâm. Đôi lúc cảm thấy mình lạ lùng chẳng giống ai, nhưng đồng thời cũng biết rằng bản thân có sự đặc biệt riêng, thú vị riêng mà người khác không có. Và từ đấy thêm yêu thương, trân trọng chính mình, cũng như những gì thuộc về mình.

Chúc các cậu luôn xinh và vui.