My part-time job | Hồi 2: Tôn trọng sự khác biệt

My part-time job | Hồi 2: Tôn trọng sự khác biệt

Tớ may mắn có công việc làm thêm ở một quán cafe sau 2 tháng kể từ khi đặt chân đến nước Úc. May mắn ở đây không chỉ là tìm được việc, mà quan trọng đó là một công việc với môi trường tốt, đồng nghiệp tốt bụng, dễ mến, lương lậu ổn và tớ có thể học được nhiều điều dù chỉ là việc phục vụ chân tay.

Chẳng hạn như học cách tôn trọng sự khác biệt.

Như tớ đã nói, mọi người đều tốt, nhưng tính cách mỗi người lại vô cùng khác nhau. Có người hoạt bát, hay nói hay cười và luôn tạo cảm giác thoải mái, dễ gần. Có người lại trầm, mình không chào trước thì họ cũng chẳng chào mình, thêm mặt mũi lúc nào cũng đăm đăm. Ban đầu, khi gặp những người như vậy tớ cảm thấy khá lo lắng, phần vì là người mới, phần vì là người nước ngoài, nên cứ băn khoăn làm sao để có thể hòa nhập một cách tốt nhất. Tuy nhiên, càng tiếp xúc nhiều tớ càng nhận ra rằng, những cảm nhận ban đầu đều không đúng hoàn toàn. Bản thân tớ là người vui vẻ và dễ bị thu hút bởi những người vui vẻ, không có nghĩa rằng những người lầm lì, ít nói thì không có những khía cạnh dễ mến, mà chỉ là mình cần hiểu được sự khác biệt để có cách tiếp cận khác nhau đối với những người khác nhau. Khi tớ chủ động chào họ thì họ cười lại một cách rất vui vẻ, khi nhờ họ làm gì đó thì họ giúp rất nhiệt tình. Don’t judge a book by its cover - đừng vội đánh giá ai đó khi chúng ta chưa hiểu rõ về họ, bởi vì rất có thể bạn sẽ bỏ lỡ một người bạn tốt, một mối quan hệ tốt đẹp.

Ở chỗ làm, người mà tớ ngại va chạm nhất chính là chị quản lý. Có thể nói chị này làm việc cực siêu, mọi vị trí từ pha cafe cho đến chạy bàn chị ấy đều có thể đảm đương được, nhưng tính hơi cứng và luôn tỏa ra sự nghiêm khắc, khó gần. Mỗi khi mắc lỗi hoặc chưa quán xuyến tốt công việc thì sẽ bị chị ấy nhắc nhở với một nét mặt cực kỳ dữ luôn. Có lần tớ làm đồ ăn, khách rất đông nên chị ấy nhảy vào giúp, và vì chị ấy làm nhanh quá nên gần như gánh hết việc mà chẳng để cho tớ kịp động tay vào cái gì. Loanh quanh một lúc thì nghe tiếng lò vi sóng kêu bíp bíp, tớ chạy đến định giúp chị ấy lấy đồ bên trong ra thì đã thấy bà ý lao tới rồi và còn nhìn tớ nói “Excuse me?”, ý bảo tớ tránh ra vì tớ đang đứng chắn ngay trước chỗ cái lò nên bà ý không lấy đồ được. Tớ kiểu hơi shock một chút, mình chỉ đang cố gắng hỗ trợ thôi mà. Sau đấy tớ có kể cho một người bạn cùng chỗ làm về vấn đề này thì bạn ý bảo thôi, mày đừng để ý làm gì vì bà đấy lúc nào chẳng thế. Như kiểu luôn tập trung cao độ để thực hiện công việc một cách hoàn hảo và hiệu quả nhất có thể, chứ không phải bà ý ghét mày đâu. Và tớ để ý đúng là như thế thật. Có thể trong một khoảnh khắc (và thường là trong lúc làm việc) chị quản lý này tỏ ra khá dữ, nhưng đến lần gặp sau chị ấy lại cười nói rất vui vẻ, lịch sự với mình. Đấy, cho nên ngoài việc tôn trọng sự khác biệt thì tớ cũng học cách không nên cá nhân hóa vấn đề (take things personally), nhìn nhận vấn đề bằng quan điểm chứ không phải bằng cảm xúc. Có như vậy mới nhận ra rằng một chút va chạm khi làm việc cũng không hẳn là một việc quá lớn và quan trọng sau đó, mọi người vẫn dành những tình cảm yêu mến, tôn trọng lẫn nhau.

Tớ nghĩ rằng, không chỉ ở môi trường làm thêm mà bất cứ công việc nào cũng vậy, khi đi làm rồi ta sẽ nhận ra rằng mọi thứ không còn dễ dàng như thời đi học, ai hợp thì mình chơi còn ai không hợp thì mình tránh. Đôi khi mình buộc phải làm việc chung với những người tính tình ẩm ương kinh khủng. Vì vậy, cần học cách tôn trọng sự khác biệt, đặt cảm xúc cá nhân sang một bên và luôn tập trung vào mục tiêu thực hiện công việc một cách tốt nhất. Nếu có những khúc mắc, va chạm thì hãy thẳng thắn tranh luận để giải quyết vấn đề, thay vì im lặng rồi tự suy diễn, tự cá nhân hóa mọi thứ. Môi trường đi làm tuy không hề dễ dàng, nhưng qua đó chúng ta trở nên trưởng thành hơn. Đừng để những chuyện không vui xảy ra khi làm việc cùng những cá nhân khác biệt khiến chúng ta đánh mất đi cuộc sống tích cực, hạnh phúc của chính mình nhé.

Chúc các cậu luôn xinh và vui.